Mỗi Sớm Mai Khi Ta Thức Dậy


Mỗi sớm mai ta thức dậy, Ta lại có thêm một niềm vui. Hạnh phúc tự ta vun trồng hạt từ bi ấy, Chứ đừng chờ ai cho ta nhé, Niềm vui rất là ngắn ngủi lắm ai ơi. Thương yêu được thì ta cứ cho đi tất cả nhé, Vì đời người sống được mấy mươi năm đâu. Cát bụi ta lại trở về thôi bạn à....




Nhắm mắt lại đi, Và suy nghĩ sao chúng ta lại khổ như vậy. Vì chúng ta phải biết hạnh phúc, Do con người tạo thành từ lòng từ bi hoa sen ấy. Rồi niềm đau sẽ qua đi thôi mà. Sống cho đi để ghi vào trang sách cổ. Tự mình rèn luyện bản thân của mình. Đừng trong chờ làm gì cả, Hoặc không ai giúp cho ta đâu...





Bài đăng mới nhất